Vượt qua trùng trùng hiểm trở, chợt một ngày nọ, đang đi trên đường, một cô gái xinh đẹp ngã vật ra giữa đường đi thều thào:
– Cứu tôi với.
Đường Tam Tạng hỏi:
– Sao thế cô nương?
– Làm ơn gọi 115 dùm, tôi bị cảm gió.
– Cảm gió à? – Trư Bát Giới nói – để tôi hô hấp nhân tạo một tí là xong.
Tôn Ngộ Không gõ đầu hắn:
– Ngu vừa vừa thôi, cảm gió cần gì hô hấp nhân tạo.
– Thế thì để đệ xoa bóp cho – Sa Tăng nói.
Tôn Ngộ Không đá một cái mạnh:
– Định lợi dụng hả? Thảo nào râu ria mọc đầy mặt.
– Râu huynh còn nhiều hơn râu đệ cơ mà.
– còn cãi à? Thích ăn liên hòan vả không?
– Tóm lại các người có cứu tôi không? – cô gái nói.
– Cứu.
– thế cứu bằng cách nào?
– Trong chúng ta chỉ có Tiểu Bạch Long đứng đắn nhất – Đường Tam Tạng nói, – để nó cõng cô gái này vậy.
– Các người định cõng tôi đi đâu hu hu. Định bán vào vũ trường phải không?
– Tôi giống ma cô lắm chắc? – Đường Tam Tạng giận nói.
– Ông không giống, nhưng mặt ông gian lắm, bố ai dám tin.
– Thế thì thế nào?
– Đi phía sau tôi ba bước, nếu không tôi báo công an bắt ông vì tội sàm sỡ đấy.
Đường Tam Tạng cố gắng nhịn nhục đi chậm lại phía sau.
Trư Bát Giới giành phần kéo Tiểu Bạch Long, cứ ép sát vào người cô gái, Sa Tăng tuy vai gánh hành lý nhưng cũng không chịu kém phần, đi sát rạt mông ngựa, Tôn Ngộ Không lại nhẩy nhót phía trước.
Chợt Đường Tam Tạng hô một tiếng thất thanh, đột nhiên biến mất.
– Sư phụ đâu rồi? – Tôn Ngộ Không nói.
– Mất trên cây quất rồi. – Sa Tăng nói.
– Làm sao mà mất?
– Ai mà biết, có khi sư phụ chơi ảo thuật cũng nên. – Trư Bát Giới nhún vai.
– Bọn mày có óc không đấy? hơi đâu mà đi diễn trò ảo thuật lúc này?
– ừ nhỉ, nhưng biết đâu đấy, sư phụ hay chơi trò giật gân lắm.
– Này – Tiểu Bạch Long nói – các huynh ơi, sao tự nhiên nhẹ thế?
Cả bọn giật mình nhìn lên mới phát hiện cô gái đã mất tích từ lúc nào.
– Nó đâu rồi? – Tôn Ngộ Không nói.
– Không biết.? – Sa Tăng nói.
– Mày biết gì không hả? Cái gì cũng không biết là sao? – Tôn Ngộ Không gắt.
– Thôi chết rồi, có khi sư phụ bị bọn nó bắt cóc tống tiền rồi, chết rồi sư huynh ơi, mau đi nhà băng rút tiền ra chuộc đi.
– Mày mơ giữa ban ngày à? bọn mình nghèo rớt mùng tơi, tiền đâu mà rút?
Sa Tăng nói:
– Hơn nữa có bắt cóc cũng chả ai chọn đứa khố rách áo ôm như sư phụ mình đâu.
– Thằng này khá – Tôn Ngộ Không nói – ngu dài lâu thông minh đột xuất. Chắc chắn là yêu tinh rồi, hừ, rất có thể con bé kia là đồng bọn của bọn nó. Giờ cả bọn phân ra làm bốn hướng, nhớ đem theo điện thoại di động, phát hiện tung tích sư phụ thì nháy máy cho anh em, nhớ, nháy máy thôi đấy, đừng gọi, tốn tiền lắm.
Tôn Ngộ Không bay đi hồi lâu chợt phát hiện một động nhện u ám.
Bên trong, Đường Tam Tạng đang bị ba cô gái ăn mặc cực kỳ sexy y hệt vũ nữ ở sàn nhẩy Thái Thượng lão quân đang vây quanh:
– Lấy em đi.
Đường Tam Tạng run cầm cập:
– Bần tăng là kẻ xuất gia, làm sao có thể lấy vợ chứ?
– Xời ơi, muốn có tóc chứ gì? Úm Ba la.
Bùm, tóc Đường Tam Tạng mọc đầy đầu.
– Chu choa – đứa thứ hai nói – chàng đẹp trai giống WON BIN quá.
Đứa thứ ba bu lên, hôn chụt lấy má Đường Tam Tạng nói:
– Thôi, quyết định thế nhớ, hôm nay cưới luôn.
Tôn Ngộ Không nghe vậy hoảng vía, vội vàng nháy máy cho ba sư đệ rồi vọt vào:
– Đứng yên, cảnh sát đây, cho kiểm tra giấy tờ.
Cả ba nghe tiếng cảnh sát ôm nhau run cầm cập, Đường Tam Tạng mừng rỡ nói:
-Ngộ Không hả con?
Tôn Ngộ Không thầm rủa Đường Tam Tạng là đồ đầu đất, quả nhiên, ba con nhền nhện nghe Đường Tam Tạng nói vậy thì đu dây bay vọt ra.
Tôn Ngộ Không nói:
– Rốt cuộc bọn mày là nhền nhện hay tarzan? Khôn hồn khai báo danh tính.
Bọn nhền nhện cười khẩy một tiếng rồi nhào vô tấn công liền.
Nhưgn hỗi ôi, Tôn Ngộ Không nào phải dễ bắt nạt, chẳng mấy chốc, ngài đã đánh cho một đứa toạc cả áo.
– Đồ sàm sỡ.
– A Di đà phật – Tôn Ngộ Không nói rồi đánh tiếp.
Cả ba con yêu quái hô biến rồi cầm tay nhau, biến thành một con rết khổng lồ.
Tôn Ngộ Không kinh ngạc vô cùng, liền sau đó bị con rết đốt một cái vào mông đau điếng, lập tức nhẩy ùm xuống sông.
Trư Bát Giới và Sa Tăng, Tiểu Bạch Long đều đã nhìn thấy, vội vàng chạy vào cứu sư phụ.
Trư Bát Giới vừa vào thấy thức ăn thừa mứa dưới đất bèn nhẩy tới chén lia lịa, mọi người cản thế nào cũng không được.
Ba con yêu quái đi về, thấy vậy bèn phun tơ, nhốt cả ba vào bọc
Tôn Ngộ Không xuôi theo dòng sông một đoạn chợt thấy người ta nắm đuôi mình lôi lên.
Giật mình nhìn lên, mới thấy Mão Nhật Tinh Quân oai vệ nhìn mình.
Tôn Ngộ Không hốt hoảng chạy ra:
– Tránh xa ra đi đại ca.
– Sao thế?
– Virus H5N1 quành hành khắp nơi, em còn yêu đời lắm, tránh xa một tí.
Mão Nhật TInh quân thở dài:
– Yên chí đi, ta được kiểm dịch đàng hoàng rồi.
– Phòng cho chắc, giờ các bố ý làm ăn tắc trách lắm.
– Thế bố có muốn đi cứu sư phụ không? Ở đây cù nhầy mãi,
– xời ơi, đến tôi còn không cứu được nữa là ông.
– Tôi là gà nhớ, rết phải sợ gà, thế mà không cũng không hiểu, kém tắm quá.
– Ừ nhỉ, đi nhanh lên, không nó cưỡng hôn sư phụ tôi thì chết dở.
* * *
Quả nhiên 3 con nhền nhện thấy gà tinh thì sợ chết khiếp, ba chân tám cẳng thi nhau ù té chạy, Tôn Ngộ Không lại chờ ở phía sau, một gậy chết tươi.
Đường Tam Tạng rụng hết tóc, bước tới vái chào:
– Đa tạ tinh quân cứu mạng.
– Khỏi, phiền ngài ký vào đây để ta về thanh toán với thiên đình tiền công, – rồi y hạ giọng nói nhỏ – nhớ ghi vào chỗ cực kỳ tốt nhé, nếu bo được thì cáng tuyệt.
– Bần tăng nghèo lắm, cướp đâu ra tiền mà bo cho thí chủ.
– Đồ keo bẩn