Một chàng trai mang món quà từ TPHCM ra gặp người yêu nhân dịp lễ tình nhân. Nhưng chẳng may ra đến Huế bị tai nạn.
Chàng nhấc máy lên gọi
– Alo em yêu à. anh đang ra đến Huế thì xe bị tai nạn. em vào Huế với anh chứ? Anh đang mắc kẹt tại đó…
– Em xin lỗi, nhưng xa quá, em không thể, em còn phải học….
– Cô gái òa khóc trong điện thoại Lặng lẽ cúp máy.
chàng trai gọi cho người bạn thân :
– Mày đang làm gì đấy? xe tao bị tai nạn ở Huế, tao kẹt ở Huế rồi, mày đến đây với tao nhé?
– Tao xin lỗi, nhưng tao không thể bỏ người yêu tao trong ngày hôm nay đc, tao không muốn cô ấy buồn…
Cuối cùng chàng trai nhấc máy lên :
– Mẹ à, con đang bị tai nạn.
– Con ở đâu? ở yên đó, mẹ đến ngay.
Đôi lúc cuộc sống là vậy đấy, chúng ta đã quên đi mất tình yêu thương lớn lao của cha mẹ dành cho ta… Hãy dành cho người cha người mẹ của mình sự quan tâm lớn nhất. Không ai che chở, giúp đỡ khi ta hoạn nạn, khó khăn; không ai động viên khích lệ khi ta tuyệt vọng chán nản; không ai tin tưởng ủng hộ ta khi ta có ước mơ; không ai theo dõi, âm thầm động viên khi ta thành công.
Chúng ta luôn tìm niềm vui ở những người bạn, đồng nghiệp khi đạt được điều gì đó mà quên mất rằng ở nhà luôn có người mong ngóng ta trở về. Chúng ta luôn quan tâm xem trên thế giới hàng ngày có điều gì biến động; người nổi tiếng này có những vấn đề gì đáng được quan tâm, mà chúng ta quên mất rằng người mẹ già của mình đã làm gì, ăn gì và cảm xúc như thế trong ngày hôm đó. Khi đọc được những dòng này, tôi chợt sởn gai ốc. Sẽ chẳng có tình yêu nào sánh được bằng tình yêu của người mẹ dành cho con.
Nhưng chúng ta thì sao đây? Chúng ta luôn mặc định là một mẹ nuôi được mười con nhưng mười con chẳng thể nuôi một mẹ. Cũng giống như bao bạn trẻ khác, tôi thờ ơ, vô tâm với người mẹ của mình. Nhiều khi quên 1 cuộc điện thoại hỏi thăm trưa nay mẹ ăn gì, quên 1 món quà nhân dịp gì đó như 14/2, 20/11, quên 1 bài hát mà mẹ hay nghe, quên 1 món ăn mà mẹ thích, quên 1 bữa cơm ngon mà mẹ nấu và mong chờ tôi về… Quên nhiều lắm.
Tôi đã làm mẹ tôi buồn nhiều, và vẫn tiếp tục như vậy. Tôi biết cả đời mẹ vất vả nuôi tôi khôn lớn, nhưng rất ít khi tôi làm cho mẹ vui. Vì đơn giản là tôi ích kỷ. Thật xấu hổ khi tôi nhận ra được điều này. Nhìn mẹ mà lòng đau như cắt. Khuôn mặt đã lắm vết rám nắng chân chim, thời gian đánh dấu bằng những nếp nhăn, những căn bệnh quái ác mà bà gặp phải, sự ưu tư in hằn lên đôi mắt khi cuộc đời đã lấy đi của bà nhiều nước mắt và sức khoẻ…
Tôi hiểu rằng gánh nặng đặt lên đôi vai tôi là rất nặng nề. Tôi không được phép nản chí dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Tôi phải vững vàng để làm chỗ dựa cho mẹ tôi khi về già. Chưa lúc nào tôi dám nói yêu mẹ mình như lúc này, bởi vì tôi mà bà phải chịu đựng nhiều đắng cay của cuộc đời như vậy. Tôi luôn cảm ơn bà đã cho tôi cuộc sống này, đã cho tôi nghị lực để sống 1 cách ý nghĩa hơn. Từ đáy lòng mình, con xin lỗi mẹ vì những gì con đã làm để cho mẹ phải buồn và lo lắng. Con sẽ cố gắng để làm mẹ cảm thấy vui hơn và an nhàn hơn lúc về già.
Một valentine không hoa, không chocolate nhưng hạnh phúc và ấm áp khi được ở bên mẹ, người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời!