Có một chàng trai đi thuyền trên biển gặp phải cơn sóng lớn, sóng đã làm cho anh ta trôi dạt đến một hoang đảo, hơn thế nữa trong cơn bão lớn đó đã làm cho anh ta quần áo rách hết, có thể nói là trần như nhọng.
Sóng vỗ anh ta vào bờ, tỉnh dậy anh ta thấy mình đang nằm trên một bãi cát lạ lẵm, bên cạnh anh ta không xa lắm la chiếc nón kỉ niệm của cha anh ta tặng cho, theo bản năng của con người anh ta lấy cái nón che đi chổ kín của mình và anh ta lo lắng nhìn xung quanh.
Bổng đâu một cô thổ dân nhảy ra, người đầy những quằng quệnh kì quái nhưng nhìn kĩ thì cô ta không một mãnh vải che thân. Cô ta chĩa cây lao vào anh ta và hô to giơ tay lên, giơ tay lên. Anh sợ quá, rụt rè từ từ đưa tay lên nhưng lạ thay cô thổ dân tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Cô ta rụt rè chỉ tay vào cái nón và thốt lên:
.
“NGẠC NHIÊN CHƯA CÁI NÓN KHÔNG RƠI!” =))