Có lẽ thầy sẽ gặp Phật Tổ Như Lai trước khi chúng ta thỉnh được chân kinh.
Trên đường thỉnh kinh
liên tục gặp nạn, rơi vào tay của
các loài yêu tinh, nên thầy e rằng
ngày thầy bị “lên đĩa” làm mồi
nhậu cho yêu quái cũng không còn xa.
Thầy đã tính hết rồi, sau khi thầy
chết, các con chia hành lý của thầy
sẽ phát hiện ra bức di chúc này.
Rồi thì ai cũng về chốn cũ. Ngộ
Không về Hoa Quả Sơn để trở về
với cuộc sống rừng rú, cách xa
với văn minh đô thị.
Bát Giới trở về Cao Lão Trang,
khỏi nói thì thầy
cũng biết con sẽ về đó, vì chắc con
vẫn còn ấm ức về vụ bị làm “con rể hụt”.
Ngộ Tĩnh thì chắc sẽ
trở về Lưu Sa Hà để tiếp tục làm
hải tặc danh tiếng một vùng,
khiến không ai dám bén mảng
đến khúc sông đó.
Trong ba đứa đồ đệ thầy tâm đắc
nhất là Bát Giới. Con đã thể hiện
được bản năng của người đàn
ông mọi lúc mọi nơi, thậm chí
giữa vòng vây của yêu tinh.
Con thật mãnh liệt và đầy nam
tính, không giống như Ngộ Tĩnh
nó khù khờ ngu ngơ nên không
có khả năng như con.
Còn về phần Ngộ Không, thầy nghĩ tâm
sinh lý nó có vấn đề, thầy chỉ thấy
nó lo chém lo giết, không hề thấy
nó có cảm xúc về chuyện tình cảm
nam nữ. Thầy đã hai lần đuổi nó,
chỉ vì thầy sợ nó không yêu con
gái mà chuyển qua yêu con trai thì chết.
Mà trong bốn thầy trò ta
thì thầy đẹp trai nhất, nên thầy sợ
nó sẽ… thầy… Nên thầy kiếm cớ đuổi nó đi.
Nhưng mỗi lần đuổi
nó thì lại bị yêu quái “củ hành”,
thầy nghĩ chắc thằng Ngộ Không
có thông đồng với tụi yêu quái,
chứ không thể có chuyện trùng
hợp nhiều như vậy được.
Bát Giới à, về mọi mặt thầy đều
không trách gì con. Nhưng thầy
vẫn ức chế nhất là vụ con cứ trốn
đi mát-xa một mình mà không rủ thầy.
Chắc con sợ tốn kém chứ gì?
Nhưng dù sao ta cũng là thầy con,
chơi phải đẹp hơn con chứ, tiền
thì với ta đâu có thiếu, chỉ cần ta a
lô một cái là vua nhà Đường lập
tức chuyển khoản ngay.
Với tính tình của con như thế thì kẻ làm
thầy như ta đành chịu, trong hành
lý còn một một cọc ngân phiếu coi
như là quà ta để lại cho con khi ta đi xa.
Còn riêng Ngộ Tĩnh, tuy con ít nói
nhưng thầy rất hiểu con. Thầy
hiểu con cũng không kém gì Bát
Giới, nhưng vì vụng về trong ăn
nói nên con không có cơ hội bộc
lộ thú tính của mình.
Thầy biết, nhiều đêm thâu, các huynh đệ
thấy con cặm cụi ngồi đọc sách,
họ cứ tưởng là con vì kém hơn họ
nên thức đêm để đọc cho thuộc
kinh Phật.
Ban đầu thầy cũng nghĩ
như họ, cho đến khi thầy biết
được cuốn sách mà con đọc tên là
x***y***z. Kể từ đó, thầy hiểu con
hơn Ngộ Tĩnh à.
Con chắc không ham tiền mà chỉ yêu “sách” đúng
không? Thầy để lại cho con vài
cuốn tương tự như loại con thích
trong tay nải của thầy.
Con hãy hiểu cho thầy, cái gì thầy cũng
phải uyên thâm hơn các con mới
xứng đáng làm thầy được.
Cuối cùng thầy muốn nói với Ngộ
Không. Thầy biết con mang “bệnh
lâu năm mà giấu”. Sao con không
nói ra để thầy và hai đệ giúp?
Thầy đã cố gắng không cho con
lạc lối nên mới đuổi con, thầy sợ
con nhìn thấy thầy “kute” quá mà
bộc lộ bệnh thì khổ. Nhiều khi
phát bệnh con không làm gì
được, nên đâm ra ức chế, mà khi
con ức chế thì khổ cho đám yêu
quái bị “củ hành” nhừ tử.
Đôi khi thầy cũng niệm chú để tiêu bớt đi
tà tâm của con. Nhưng không sao,
thầy ra đi, thầy để lại cho con cây
trượng bằng “dzàng” nguyên
chất.
Con mang đi bán lấy tiền mà
sang Thái Lan rồi tùy ý lựa chọn
giới tính con nhé! Nếu vẫn thiếu
thì tháo luôn cái vòng kim cô ra
mà bán. nó cũng được làm bằng
“dzàng 9 con 4” đấy con ạ!
Câu thần chú để mở vòng kim cô
là “Ớ… ớ… ứ… ứ… ặc… ặc”. Chúc con
sớm trở thành một con khỉ đực
bình thường.
Cuối cùng chỉ mong các con ghé
Đại Đường thông báo với vua
Đường là: “Đường Huyền Trang
đã thành mồi nhậu khi đang làm
nhiệm vụ”.