Tờ “Thời báo kinh doanh” viết bài về một công ty cổ phần hoạt động khá lay lắt, cả công ty chỉ còn có 10 người, 5 người làm sếp và 5 người làm công. Cứ như vậy sau nhiều năm mà vẫn không phá sản. Họ phỏng vấn chủ tịch HĐQT, ông này chỉ 5 người làm công và cho biết: “5 người làm công kia vốn là thành viên HĐQT, nay đang làm thuê cho 5 chúng tôi đây. Nhưng chúng tôi không có tiền để trả cho họ hàng tháng. Bởi vậy, sau 2 năm công ty sẽ thuộc quyền sở hữu của 5 người ấy. Khi đó ban quản trị chúng tôi sẽ làm việc ở đây cho đến khi chuộc lại được công ty. Và cứ như thế, chúng tôi luân phiên nhau”.
*
* *
Chuyện lạ ở Luân Đôn
Sở thú thành phố Luân Đôn tổ chức cuộc thi kiến thức về động vật, giải thưởng là một tháng vào sở thú miễn phí. Câu hỏi được đặt ra là: “Kể tên 10 con vật sống ở Nam Cực?”.
Do có rất nhiều câu trả lời sai được gửi đến nên cuối cùng ban giám khảo cuộc thi đành trao giải nhất cho một phiếu có câu trả lời: “Đó là 3 con chim cánh cụt và 7 con lợn biển”.
*
* *
Quá may!
Một cửa hiệu thời trang ở thành phố Quảng Châu (Quảng Đông, Trung Quốc) bỗng nhiên bị bốc cháy. Tất cả hàng hóa bị thiêu rụi. Tuy nhiên ông chủ luôn miệng kêu “may quá, may quá”. Lấy làm lạ có người hỏi tại sao. Ông chủ trả lời: “Tôi chỉ bị mất một nửa tài sản do hôm qua tôi đã thông báo giảm giá 50% tất cả các mặt hàng”.
*
* *
Chữa béo cho chồng
Một anh chàng béo phì và rất thích câu cá, nhưng câu rất tệ. Vợ anh ta khuyên nếu muốn giảm béo anh phải tìm một môn thể thao nào đó chứ không phải là câu cá. Tuy nhiên anh chàng không thể từ bỏ sở thích này. Cuối cùng, bằng một quy định mới mà vẫn thỏa mãn thú câu cá, người vợ đã khiến anh này giảm được tới 10 cân trong vòng 2 tháng. Đó là anh ta chỉ được ăn cơm với những con cá mà anh ta câu được”.
*
* *
Tiểu thuyết tự viết
Tạp chí tạp văn của “Hội nhà văn trẻ” kể một câu chuyện vui về nhà văn nổi tiếng V.N: Một lần thấy nhà văn đầu tóc bù xù, mấy tháng không thò đầu ra khỏi nhà, hỏi chuyện thì được biết V.N đang viết tiểu thuyết, một người bạn ông tỏ ra thương cảm: “Sao anh lại ngốc đến thế? Việc gì mà phải khổ sở như vậy trong khi chỉ cần bỏ ra vài ba chục ngàn là có thể mua được một cuốn!”.
*
* *
Giải… mở rộng
Tại thành phố D, miền Trung Việt Nam, thường xuyên tổ chức một giải quần vợt. Năm thứ 10 của giải này, thành phố muốn tổ chức hoành tráng hơn, họ bèn cho mời thêm nhiều tỉnh bạn trong Nam ngoài Bắc về tham dự, mời cả báo chí truyền hình. Mở màn đọc diễn văn khai mạc giải, ông trưởng ban tổ chức nói: “Lần này chúng ta tổ chức giải: Quần Vợt Mở Rộng…” vừa nói ông vừa chỉ tay lên tấm băng rôn, chẳng ngờ không rõ vì ai đó nghịch ngợm hay sơ ý, chữ “t” cuối chữ “Vợt” bay mất tự lúc nào, thành ra: “Giải Quần Vợ… Mở rộng”. Hình như cái tên này còn làm cho giải trở nên hoành tráng hơn!
*
* *
Viết lách phải có thực tế
Nhà tâm lý học người Đức – Thomas Anker thường xuyên tới các buổi hòa nhạc xem biểu diễn, mặc dù không hiểu gì nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ thấy Anker ngủ gật. Lấy làm lạ, có người tò mò hỏi với ý rằng tại sao ông có thể đam mê những cái mà mình không hiểu, Thomas Anker trả lời: “Tôi đang viết cuốn sách “Tâm lý đám đông” và tôi rất thích quan sát những người cũng không hiểu gì như tôi”.
*
* *
Nước Mỹ qua miêu tả của báo chí
Một nhà báo Đông Âu lần đầu sang Mỹ công tác, choáng ngợp trước sự phát triển của đất nước này, anh ta viết bài gửi về cho báo nhà: “…Ở nước Mỹ, tất cả mọi việc được thực hiện với tốc độ chóng mặt. Buổi sáng, đi ngang qua chỗ đang xây một tòa nhà chọc trời, họ mới làm xong móng. Buổi tối, đi qua đó, đã thấy một số người ở tầng 12 bị đuổi ra đường vì chưa trả tiền nhà!…”.
Nhận được bài, tổng biên tập của anh ta đã phản hồi lại như sau: “Khi ra đường anh nên cầm theo một cái bản đồ và bỏ ngay cái thói uống rượu vào buổi chiều cho tôi nhờ!”.
Theo 24H